Từ trước đến nay các anh cờ vàng
thường ví von với nhau là “nói láo như vẹm”. Vẹm ở đây là ám chỉ Việt Cộng. Câu
nói này các anh thường đi kèm với việc mỉa mai, hằn học rồi lải nhải mãi rằng
chính quyền Cách mạng hứa với các anh chỉ bắt đi học tập cải tạo vài ngày nhưng
lại giam các anh mút chỉ.
Suy cho cùng đối với các anh
không thế cũng không được, và phe chiến thằng nào cũng buộc phải làm như thế vì
các ổ kháng cự của các anh vẫn còn đầy ra đấy. Nếu gọi các anh ra mà tuyên bố sẽ
cho các anh vào tù dài hạn thì ai bảo đảm là các anh không chạy theo cái đám
tàn quân kia? Ở hoàn cảnh như họ các anh cũng buộc phải làm như thế đúng không?
Tìm mọi biện pháp để lùa các anh chui ra đầy đủ là chuyện cần làm. Các anh thử
tự suy gẫm xem nếu kêu gọi các anh ra tình nguyện ở tù 5 hay 10 năm các anh có
ra không? Tuy nhiên, Các anh thử nghĩ xem nếu các anh học tập cải tạo tốt, các
anh sớm nhận ra lỗi lầm, và sớm nhận thức được con đường các anh đã đi là sai lầm…Thiết
nghĩ, Cộng Sản đã cho các anh về nhà để đóng góp, xây dựng cho đất nước từ lâu
rồi. Các anh phàn nàn là nhốt các anh lâu quá mà các anh cố tình quên đi việc
các anh hò hét nhau chống phá liên tục thì thả các anh ra sao được? Bốn chục
năm sau mà các anh còn chống thì thời điểm đó giam các anh để đảm bảo an ninh
rõ ràng là vô cùng cần thiết. Nếu các anh không chống phá thì ai thèm giam các
anh lâu làm gì, chỉ thêm tốn cơm trong khi dân đang đói.
Tuy nhiên sự việc trên chỉ là những
biện pháp tình thế, nói láo có hẳn một tổ chức, một chiến dịch mới chính là đặc
sản của các quan thầy các anh. Quan thầy các anh lên kế hoạch nói láo rất quy
mô, có sơ kết tổng kết và thậm chí nói láo giỏi thì . . . có thưởng. Và nó đã
được thừa kế bởi các băng nhóm chống cộng cờ vàng các anh. Nó là một thứ vũ khí
để chống cộng xuyên suốt cuộc chiến không thể thiếu của các anh. Mấy chục năm
qua cộng đồng cờ vàng các anh vẫn tiếp tục xem nói láo là vũ khí chủ lực để đạt
mục tiêu bôi đen chế độ Cộng Sản Việt Nam và luôn tin tưởng nó tác động đến được
quần chúng trong nước tạo thành những làn sóng căm phẫn trả thù thay cho các
anh.
Không phải các anh khôn ngoan gì,
chính vũ khí nói láo này các anh cũng chỉ bắt chước sư phụ các anh mà thôi. Từ
những năm 1954 sư phụ Mỹ của các anh cũng đã sử dụng thành công vũ khí này để dụ
người dân di cư vào Nam. Cái khác giữa sư phụ và học trò là sư phụ đạt được mục
tiêu ngoài mong đợi, nhưng học trò toàn bị những cú hồi mã thương đau như búa bổ.
Nói láo là một thủ đoạn chính trị
mà bất cứ tổ chức chính trị nào cũng áp dụng nhưng không dễ thành công vì nó là
con dao hai lưỡi rất nguy hiểm. Khó thành công nhưng lại dễ áp dụng. Nó quá dễ
thực hiện cho nên không ngạc nhiên gì khi các anh toàn nói láo để kiếm ăn và chống
cộng suốt bao năm qua.
Việc nói láo của sư phụ các anh rất
tinh vi và xảo quyệt nhưng những vụ bị bể bạc xưa nay không hiếm. Nói láo về vũ
khí hóa học của Irak, nói láo về sự kiện tàu Maddox ở Vịnh Bắc Bộ năm 1965, nói
láo hứa lèo viện trợ và yểm trợ cho các anh đánh Việt Cộng v.v… Tuy nhiên trong
bài này chỉ bàn tới việc nói láo của sư phụ các anh dẫn đến sự kiện di cư năm
1954 tại Việt Nam. Một trong những kế hoạch nói láo thành công và hiệu quả nhất.
Từ năm 1954 vũ khí nói láo của
các quan thầy các anh VNCH đã được áp dụng triệt để và thành công ngoài mong đợi.
Từ đó nói láo trở thành đặc sản tâm lý chiến của cờ vàng. Sự kiện di cư năm
1954 được sư phụ các anh và bộ máy tâm lý chiến các anh lập đi lập lại như một
sự chạy trốn Cộng Sản của người dân để tố cáo sự tàn ác của Cộng Sản, xem đó là
“bằng chứng sống” ví von đó là cuộc “bỏ phiếu bằng chân” V.V… Không riêng gì
người dân cuồng tín ngu dốt thời bấy giờ, mà ngay chính các anh cũng tin sái cổ.
Ít ai trong các anh suy nghĩ và đặt
câu hỏi rằng tại sao dân theo Việt Minh đánh Pháp bỏ ra biết bao nhiêu sức người
sức của, không kể cả mạng sống mà lại sợ Việt Minh đến độ phải trốn chạy theo
các anh như thế ? Nếu Việt Minh tàn ác như các anh vu cáo thì dân theo Việt
minh để được cái gì? Vả lại Việt Minh tàn ác với dân được ích gì khi dân đang ủng
hộ họ tuyệt đối? Việt Minh đang có sự ủng hộ to lớn như thế thì họ đàn áp dân
chúng để làm gì? Biết bao nhiêu phong trào chống Pháp trước đó tại sao không
phong trào nào có được một lực lượng quần chúng ủng hộ to lớn như Việt Minh?
Hiệp định Genève quy định năm
1956 là năm tổng tuyển cử thống nhất đất nước. Tổng thống Eisenhower lúc đó đã
ước tính ông Hồ Chí Minh sẽ thắng với 80% phiếu. Đây là bất lợi vô cùng cho ông
Diệm được Mỹ dựng lên. Tuy nhiên có điều khoản là trong vòng 300 ngày dân 3 miền
có thể tự do di chuyển giữa các vùng. Đây chính là cơ hội cho Mỹ lên kế hoạch
nói láo để tạo làn sóng di cư ủng hộ ông Diệm đang yếu thế.
Nhìn các thành phần bỏ chạy vào
Nam năm 1954 ai cũng có thể nhận thấy như sau :
1. Thành phần theo Pháp, công bộc
của Pháp lo sợ bị trả thù – Pháp đặt ách thống trị tại VN hàng trăm năm cho nên
có rất nhiều người làm công bộc cho Pháp nhiều đời. Thành phần này và gia đình
họ đã di cư lên đến 2 trăm ngàn.
2. Thành phần bỏ chạy do chiến dịch
tuyên truyền của CIA – Chiến dịch này có tên gọi là Đường Tới Tự Do
(tạm dịch từ Passage To Freedom). Hầu hết thành phần này là người theo đạo Ca
tô. Những câu chuyện “Chúa vào nam” , “Đức Mẹ Fatima vào nam” là sản phẩm của
trung tá Edward Lansdale của CIA cha đẻ chiến dịch này trong mục tiêu nhắm tới
hai triệu người di cư vào nam đã tác động mạnh vào thành phần Ca tô nghèo khổ
này.
Vào thời điểm năm 1954 có 90% dân
số VN mù chữ mà dân theo đạo Ca Tô phần lớn lại sống ở miền Bắc, cho nên Mỹ đã
quyết định (chứ không phải ông Diệm), cần có một cuộc di dân chiến lược. Làm được
việc này Mỹ đồng thời đạt được hai mục tiêu : Thứ nhất : ông Diệm có thêm được
lực lượng ủng hộ và đồng thời gây ác cảm bất lợi cho Việt Minh. Thứ hai : Tạo
được ác cảm của dư luận Mỹ đối với Việt Minh để vận động cho Mỹ can thiệp sâu
vào Việt Nam. Việc can thiệp vào Việt Nam sẽ được C.I.A hướng dư luận vào việc
Mỹ cần “cứu giúp “ nhân đạo để dân Việt Nam thoát khỏi thảm họa. Hiệu quả của
cuộc di dân này sẽ là bức tranh sống dập tắt những chống đối tại Mỹ về việc can
thiệp vào Việt Nam.
Khi Chiến Dịch Đường Tới Tự Do cần
tuyển một bác sĩ có khả năng nói tiếng Pháp, Dooley, một sĩ quan hải quân Mỹ được
chuyển qua Đội Đặc Nhiệm 90. Khi Dooley tới Hải Phòng thì mỗi ngày đã có hàng
ngàn người bị lừa được đưa xuống tàu vượt 1.500 cây số đường biển để vào Nam tị
nạn.
Việc tuyên truyền để thực hiện kế
hoach di dân có phần đóng góp rất quan trọng của cuốn sách : “Đem Chúng Tôi
Thoát Khỏi Quỹ Dữ” (tạm dịch từ Deliver Us from Evil). Của Dooley. Ông này làm
việc y tế trong những trại tị nạn thời đó và cuốn sách này được coi như là một
tư liệu sống về tội ác của Việt Minh. Cuốn sách nói láo thuộc loại best seller
này đã đưa ông lên hàng người hùng trong dư luận Mỹ. Dooley được sinh ra và lớn
lên trong một gia đình Ca tô giáo người Mỹ gốc Ailen. Với thành tích nói láo
ông được tặng huân chương và đề nghị phong thánh.
Những gì cuốn sách viết không hề
có bằng chứng, nó chỉ là là sản phẩm tưởng tượng của một con chiên có ác cảm với
Việt Minh.
Trong bài viết về Dooly tác giả
Diana Shaw một nhà văn, và là một nhà nghiên cứu viết như sau:
Cuốn sách Dooley có những đoạn
mô tả làm thế nào chữa trị những đứa trẻ với đôi bàn chân bị nghiền nát trong
những bao bố đá, hay cứu chữa cho vị linh mục bị đóng đinh quanh sọ như một mô
phỏng diễu cợt về thiên triều gai của Chúa Giêsu, những hình ảnh tàn bạo đến
rúng động này được đưa vào các bài điểm sách đi sâu vào trái tim người đọc.
Dooley viết: “ Những sự tàn bạo này hầu như luôn có mang ý nghĩa tôn giáo. Bây
giờ tôi không còn xa lạ với công việc khâu víu cho những người đàn ông bị hoạn
thiến, những người đàn bà bị xẻo vú hay những đứa trẻ nhỏ bị cắt hết ngón tay
hay cả bàn tay. Và dần dà tôi hiểu được rằng những trừng phạt như vậy đều có
liên hệ tới đức tin của họ nơi Thiên Chúa”.
Trong một đoạn văn khác, Dooley
đã mô tả một linh mục bị treo ngược chân lên xà nhà, bị đánh đập và tra tấn
theo lệnh cộng sản ngừng buổi thánh lể nửa đêm. Khi Dooley gặp vi linh mục, ông
ta “đang nằm trên một chỏng tre, trông như thoi thóp hấp hối nhưng đôi môi vẫn
mấp máy cầu nguyện im lặng. Khi vừa giở tấm đắp bẩn thỉu, tôi phải chứng kiến một
thân thể thịt da bầm nát từ vai xuống đầu gối, với bụng thì trương cứng và hạ bộ
thì sưng phồng như một trái banh. Tôi chích cho ông một mủi morphin và rồi cấm
một mũi kim lớn vào hạ bộ nhằm rút bớt phần nước máu”.
Norman Baker ở Santa Fe
Spring, đã từng là thủy thủ dưới quyền Dooley khi còn ở Hải Phòng cũng đã phát
biểu “ Nếu tôi thấy một linh mục bị treo ngược chân và bị đóng đinh trên đầu,
thì tôi chắc cả trại đều được nghe qua. Điều lạ là Dooley không hề nói tới những
chuyện ấy”.
Diana Show bình luận:
Dooley đã được tạo dựng nên
như một vị anh hùng, nhưng đồng thời cũng là sự phỉnh gạt lớn đối với nước Mỹ.
Daniel Redmond, một cựu nhân viên
của Chiến Dịch Đường đến Tự Do, thì thẳng thắn hơn khi nhận định về Dooley, ông
này gọi Dooley là một “nghệ sĩ nói phét.
Và dĩ nhiên dù là sự kiện nói
láo. những sự kiện nói láo của Dooley nghiễm nhiên trở thành “tài liệu” tố cộng
của các anh cờ vàng.
Nhân vật quan trọng khác là trung
tá Edward Lansdale một chiến lược gia và là phù thủy trong ngành tâm lý chiến.
Một điểm đáng chú ý là Dooley phục vụ cho mục tiêu tâm lý chiến của thầy phù thủy
C.I.A Lansdale mà không hề hay biết. Dooley là một con bài có khả năng thích hợp
và xuất hiện đúng lúc trong ván bài người tị nạn của Lansdale. Lansdale lên kế
hoạch 2 triệu người di tản. Để thực hiện hắn tung tin đồn khắp các vùng quê do
bộ phận G5 của quân đội quốc gia miền Nam phụ trách rằng Việt Minh cho phép Tàu
tràn vào miền Bắc, bọn Tàu này chuyên cướp bóc và hãm hiếp phụ nữ. Tin đồn lan
nhanh đến nỗi Washington phải điện hỏi Lansdale rằng có thực hai sư đoàn Tàu đã
vào miền Bắc hay không và Lansdale trả lời là “ việc đó do tôi bịa ra”.
Những tin tức về vùng đất hứa Miền
Nam, chúa vào Nam, Việt Minh tịch thu tài sản được phát tán rộng rãi đều là sản
phẩm của Lansdale.
Từ mùa hè 1954 đến mùa xuân 1955,
gần một triệu người đã di cư vào Nam, gồm hai trăm ngàn người là thân nhân của
binh lính, 679 ngàn người Thiên chúa giáo, chiếm 60% trong số một triệu rưởi
người theo đạo Thiên chúa. Chiến dịch Đường Tới Tự Do được xem là thành công.
Nói láo phải có nghệ thuật cho
nên không phải ai nói láo cũng thành công. Đã là nghệ thuật thì nó không có
khuôn mẫu mà nó cần sáng tạo cho nên các anh VNCH khó mà học cách nói láo của
sư phụ mà chỉ biết học nói láo theo kiểu vẹt. Thế nên thành tích nói láo của
các anh cờ vàng suốt bao năm qua chỉ đạt đến trình độ móc túi đồng hương mà
thôi.
Nói láo không phải chỉ nói những
điều không có thật, những lời hứa lèo mà còn phải biết cắt xen chỗ nào của sự
thật để nói láo để người ta tin y như thật, và quan trọng nhất là cần phải có bộ
máy nói láo chuyên nghiệp kiểu như C.I.A phối hợp nhịp nhàng mới mong đạt được
mục tiêu... Làm sao các anh có được điều đó. Đó mới là tuyệt chiêu mà sư phụ các
anh đã lừa lừa được triệu người Việt Nam và lừa cả nước Mỹ.
Chiêu nói láo của C.I.A lừa được
cả triệu người di cư năm xưa được các anh thừa kế và phát huy thành bài nói láo
“tắm máu” khi Cộng Sản chiếm Saigon rất buồn cười nhưng đã làm run sợ được khối
người và khốn thay nó lại làm làm run sợ chính các anh. Điểm khác nhau giữa các
anh và sư phụ là Mỹ không tin vào những gì mình nói láo còn các anh thì lại lo
sợ những điều chính mình nói láo rồi ôm những điều chính mình nói láo mà run cầm
cập, chạy qua Mỹ vẫn chưa hết run, run suốt gần năm chục năm vẫn còn run, nhìn
đâu cũng thấy Cộng Sản rập rình.
Sư phụ các anh nói láo có chủ
đích và kế hoạch được thực hiện bằng cả bộ máy C.I.A. Các anh không nhận thức
được điều này, cho nên các anh nói láo vô tôi vạ miễn là cho nó đã cái mồm rồi
mơ tưởng với nhau là hơn 90 triệu dân trong nước tin vào những chuyện láo của
các anh. Các anh nên nhớ rằng ngày xưa sư phụ các anh nói láo để lừa người dân
cuồng tín và mù chữ, không thể tiếp cận sự thật. Ngày nay ở Việt Nam hơn 90%
dân số biết chữ và interrnet phát triển thuộc hàng top thế giới mà các anh vẫn
cứ “đường xưa lối cũ” thay phiên nhau nói láo không biết ngượng mồm rồi các anh
lại còn tin rằng người dân sẽ tin các anh để nổi dậy làm cách mạng hoa lài hoa
cúc cho các anh hưởng thì quả là bó tay với các anh.
Ở hải ngoại thì các anh nói láo
là các anh có căn cứ kháng chiến, có cả ngàn quân để các anh xin tiền, các anh
nói láo các anh xây dựng được cả một mạng lưới nằm vùng tại Việt Nam . Nói láo
xin tiền ủng hộ phong trào trong nước để bỏ túi. Hiệu quả nói láo của các anh
chỉ đạt được có thế.
Các anh mặc đồ lính vào, bốt đờ
sô mũ nón chỉnh tể lắm, đẹp lắm oai lắm, nhưng lại đứng ở vỉa hè nước Mỹ phất
lá cờ đã chết mà mồm thì cứ phùng mang trợn mép đả đảo Cộng Sản và . . . nói
láo. Thế mà các anh lại nghĩ và tin rằng phải như thế Cộng Sản nó mới sợ các
anh.
Nhà báo phỏng vấn cán bộ Cộng Sản
thì các anh cũng bảo phải mặc đồ lính vào để hù. Nhà báo phỏng vấn thì các anh
buộc người ta phải hạch tội Cộng Sản chứ không phỏng vấn gì hết, vì các anh cho
rằng phỏng vấn là tạo diễn đàn cho Cộng Sản. Ôi thật tội cho các anh quá, cái nỗi
sợ Cộng Sản của các anh làm các anh mất trí rồi..
Thời thế đổi thay chỉ có lòng thù
hận và cách chống cộng của các anh là không thay đổi. Các anh nói láo quen mồm
nên cứ sợ người ta nói thật, trong khi sự thật mới là chân lý. Các anh sợ sự thật
nhưng vẫn chưa muộn để các anh tìm đến chân lý . Nếu các anh còn dị ứng với sự
thật thì hãy để cho người khác đi tìm sự thật cho các anh. Các anh hãy dẹp qua
một bên lòng tự ái đã quá lỗi thời để chấp nhận sự thật dù sự thật đó nó xốn
xang đau đơn đối với các anh. Sự thật đó là đân tộc VN đã vươn mình đầy kiêu
hãnh với thế giới đưới sự lãnh đạo của kẻ thù các anh : Cộng Sản.
0 Nhận xét